Nếu nhìn vào hình ảnh Dương Domic của ngày hôm nay – một ca sĩ được đông đảo khán giả yêu mến sau bước ngoặt mang tên Anh Trai Say Hi, ít ai biết rằng chỉ cách đây một năm, chàng trai này vẫn là một nghệ sĩ trẻ loay hoay trong thế giới của riêng mình, với nỗi lo lớn nhất là làm ra sản phẩm nhưng không ai để ý. Từ một người gần như không có show diễn nào, Dương giờ đây tất bật chạy show từ Nam ra Bắc, mỗi lần xuất hiện đều nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ khán giả. Nhưng phía sau sự đổi thay đó là cả một hành trình bền bỉ, thậm chí là lì lợm – một sự kiên định gần như không có đường lui với âm nhạc.
Dương không phải kiểu nghệ sĩ tìm đến âm nhạc như một cuộc dạo chơi. Ngay từ khi còn là một cậu thiếu niên, cậu bé 14-15 tuổi ấy đã biết rõ mình muốn gì, dù trước mặt là vô vàn những rào cản từ gia đình, định kiến về một con đường nghệ thuật không dễ dàng, cho đến sự hoài nghi từ chính bản thân. Nhưng thay vì bỏ cuộc, Dương lại lì lợm hơn, tiếp tục con đường của mình, tin rằng nếu đủ kiên trì, âm nhạc sẽ là câu trả lời cho tất cả.
Và đúng như thế, Anh Trai Say Hi đã trở thành cột mốc không ngờ đến, mở ra một chương mới rực rỡ hơn. Sự bùng nổ của chương trình giúp Dương được công nhận, được khán giả đón nhận, nhưng cùng với đó cũng là những áp lực vô hình. Áp lực phải chứng minh bản thân không phải “hiện tượng gameshow” nhất thời, áp lực phải duy trì phong độ, phải tiếp tục phát triển mà không được phép dừng lại. Nhưng với Dương, đó không phải là gánh nặng mà là động lực. Vì với một người nghệ sĩ đã xác định rằng mình không có đường lùi, chỉ có thể tiến về phía trước, thì mỗi ngày là một cơ hội để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Clip: Dương Domic chia sẻ về bước ngoặt của sự nghiệp và cuộc sống
Dạo này của Dương thế nào? Chắc một năm qua là một năm bận rộn với Dương nhỉ!
Năm rồi với tôi khá bận rộn, có thể nói là gấp nhiều lần so với trước. Trộm vía năm qua tôi được đi đây đi đó, chạy show cũng kha khá, hôm Sài Gòn hôm Hà Nội. Nói chung cuộc sống cũng có chút xáo động nhưng bản thân mình lại rất vui, vì chạy show càng nhiều thì được gặp khán giả nhiều hơn. Lịch trình cũng có chút dày đặc nhưng may mắn tôi có tập gym nên dù chạy show nhiều nhưng cũng không quá mệt. (Cười)
Để nói về điểm nhấn của Dương trong năm qua thì không thể bỏ qua Anh Trai Say Hi đúng không? Dương có chuẩn bị sẵn tâm lý sau chương trình mình sẽ nổi tiếng như thế này chưa?
Anh Trai Say Hi đúng là một bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời tôi. Trước khi tham gia chương trình, tôi nghĩ đơn giản lắm, kiểu: ‘Ờ, thôi thì có cơ hội đứng trên sân khấu là vui rồi’. Trước đó, mình đâu có nhiều cơ hội để hát live, để thực sự thể hiện âm nhạc của bản thân đâu. Nhưng nhờ Anh Trai Say Hi, tôi được gần hơn với khán giả, được thoải mái đưa cá tính âm nhạc của mình đến gần với mọi người.
Và phải thú thật luôn, những gì có được từ Anh Trai Say Hi vượt xa sức tưởng tượng của tôi! Đôi lúc tôi tự hỏi: “Ủa, thật hả trời?” (cười). Mọi thứ thay đổi nhanh tới mức mình vừa bất ngờ, vừa vui, vừa hạnh phúc. Đúng là trước khi vào cuộc, mình chỉ chuẩn bị tâm lý rằng: “Đây là sân chơi của mình, hãy thể hiện hết mình, đón nhận phản hồi từ khán giả – dù tốt hay xấu”. Nhưng thật sự, hiệu ứng sau chương trình lớn đến mức mình không ngờ luôn. Nó kiểu như mở ra hẳn một trang mới, mà cái trang này thì đầy màu sắc hơn cả những gì mình từng kỳ vọng.
Cuộc sống thay đổi quá nhanh có làm Dương “chao đảo”? Có bao giờ bạn thấy mình mất đi sự tự do, thoải mái của ngày xưa vì ánh hào quang?
Trước khi tham gia Anh Trai Say Hi, tôi gần như không có bất kỳ show diễn nào. Cuộc sống của tôi lúc đó đơn giản lắm – chỉ quanh quẩn trong nhà, làm nhạc rồi lại làm nhạc. Tôi thường làm việc với mấy người anh em thân thiết, vừa học hỏi, vừa trau dồi thêm kỹ năng. Đó cũng là quãng thời gian tôi tạm chậm lại để tự hiểu bản thân mình hơn. Tôi đặt ra hàng loạt câu hỏi: ‘Rốt cuộc tôi muốn gì? Tôi thực sự giỏi ở đâu?’. Tôi tin rằng khi hiểu được chính mình, mọi việc sẽ không phải dễ dàng hơn, nhưng ít nhất tôi sẽ làm mọi thứ một cách rõ ràng, dứt khoát. Và ngay cả khi kết quả không được như mong đợi, tôi cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi tham gia Anh Trai Say Hi, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Tôi nhận được nhiều sự quan tâm, yêu mến hơn từ khán giả – không chỉ về âm nhạc mà còn cả những khía cạnh khác trong cuộc sống. Phải nói thật, đôi khi tôi cũng thấy hơi chao đảo trước sự chú ý này. Nhưng đồng thời, tôi cũng rất vui, vì cuối cùng những nỗ lực của tôi đã được công nhận. Trước đây, tôi có một nỗi sợ rất lớn, đó là làm ra sản phẩm nhưng không ai để ý, không ai quan tâm. Tôi sợ cái cảm giác làm việc chăm chỉ nhưng mọi người lại thờ ơ. Giờ thì khác rồi, mọi người đã bắt đầu quan tâm, và tôi biết ơn vì điều đó.
Tất nhiên, sự thay đổi này cũng đi kèm nhiều điều mới mẻ. Trước đây, một ngày của tôi chỉ xoay quanh nhạc và những thói quen bình thường như ăn uống, nghỉ ngơi. Còn bây giờ, mỗi lần ra đường, có khi chỉ đi ăn thôi, cũng dễ gặp fan nhận ra và gọi: ‘A, Dương Domic đây rồi!’ Tôi chỉ cười chào lại: ‘Đúng rồi, tôi đây, chào mọi người!’, vậy thôi.
Thời điểm một cậu bé 14-15 tuổi nói chuyện nghiêm túc với gia đình về con đường nghệ thuật chắc hẳn sẽ bị bố mẹ nghi ngờ và khuyên ngăn nhỉ? Lúc đó Dương thuyết phục bố mẹ thế nào?
Bố mẹ tôi luôn muốn con cái có một sự nghiệp ổn định, và thật sự lúc đó tôi chưa chứng minh được điều gì cả. Đã có một quãng thời gian tôi phải vật lộn với suy nghĩ: ‘Mình nên làm gì đây? Tiếp tục theo đuổi nghệ thuật hay gạt nó sang một bên để chọn con đường an toàn hơn, một sự nghiệp ổn định hơn?’. Nhưng tính cách của tôi thì hơi khác. Tôi luôn bị thu hút bởi những điều mới mẻ, khác biệt, thậm chí nhiều người gọi đó là liều lĩnh, đôi chút điên rồ. Dù vậy, tôi luôn cảm thấy một nguồn năng lượng thôi thúc bên trong mình để theo đuổi những điều ấy.
Tôi có một niềm tin rằng, khi mình được sống với đam mê, hết mình vì nó, đó chính là hạnh phúc thật sự. Tôi nghĩ, nếu mình cảm thấy hạnh phúc và phát triển từng ngày, thì thành công chắc chắn sẽ đến. Đó cũng là lý do khiến tôi quyết định đặt cược tất cả để chạy theo đam mê của mình.
Tôi vẫn học Đại học nhưng trong thời gian đó, tôi tham gia câu lạc bộ guitar, chơi nhạc và hát hò cùng những người anh em thân thiết. Một ngày nọ, qua lời giới thiệu của một người bạn trong câu lạc bộ, tôi biết đến buổi casting của một công ty giải trí Hàn Quốc. Lúc đó, tôi nghĩ rất đơn giản: ‘Thử thôi, mang cây đàn đi thi là được;. Và tình cờ, tôi trúng tuyển. Đó là một khoảnh khắc bước ngoặt – một cơ hội để tôi có thể chứng minh với bố mẹ rằng mình đang đi đúng hướng. Tôi trở thành thực tập sinh, được mời về công ty để đào tạo và học hỏi thêm.
Ký ức đáng nhớ nhất là khi tôi chia sẻ thành tựu nhỏ đầu tiên đó với mẹ. Mẹ nhìn tôi và nói: ‘Được rồi, con đã trưởng thành, hơn 18 tuổi rồi, mẹ tin con đủ chín chắn để quyết định con đường của mình. Nếu con chọn theo đuổi âm nhạc, hãy làm điều đó nghiêm túc và hết mình. Chỉ cần con có tâm và nỗ lực không ngừng, mẹ sẽ luôn ủng hộ’. Đó là một lời động viên vô cùng ý nghĩa với tôi – như một sự công nhận và sự ủng hộ lớn nhất từ gia đình.
Trong khoảng thời gian theo đuổi đam mê, Dương có đối mặt với áp lực nào về bạn bè đồng trang lứa, áp lực về sự kỳ vọng của bố mẹ và cả áp lực về tài chính?
Chắc chắn là có rất nhiều áp lực. Nhưng không hiểu sao, tôi luôn có một niềm tin và sự kiên trì đến lì lợm. Đó là hai yếu tố đã giúp tôi bám trụ với âm nhạc, dù có khó khăn đến đâu. Tôi thường nghĩ đơn giản: chỉ cần mình lì với đam mê, nỗ lực vì nó, chắc chắn một ngày sẽ nhận được sự đón nhận từ khán giả. Đó là một suy nghĩ đơn thuần, nhưng đã trở thành kim chỉ nam của tôi trong suốt thời gian qua. Khi quyết định theo đuổi âm nhạc, tôi biết rằng mình không có đường lùi – chỉ có một con đường phía trước. Và trên hành trình này, sự lì lợm chính là yếu tố đầu tiên giúp tôi không bỏ cuộc.
Tôi nghĩ mình cũng là người khá thực tế – tôi không chỉ tin vào đam mê mà còn biết rằng, để niềm tin đó có giá trị, tôi phải nỗ lực và trau dồi mỗi ngày. Với tôi, việc kiên định theo đuổi âm nhạc không chỉ là sở thích, mà là cả một hành trình dài để phát triển, để trở nên giỏi hơn, để mang âm nhạc của mình đến với nhiều người hơn. Tôi tin rằng nếu mình thật sự nghiêm túc và có tâm với âm nhạc, nếu mình giữ được sự thuần khiết và đam mê ấy, thì sớm muộn gì cũng sẽ gặt hái được thành tựu nhất định.
Vậy thời điểm công ty mình thực tập thông báo phá sản, những dự định âm nhạc của mình bỗng nhiên đóng băng thì Dương có sợ không? Niềm tin lúc đó của Dương là gì?
Thời điểm công ty giải trí đột ngột đóng cửa, tôi khá bất ngờ. Lúc đó, công ty vẫn còn những dự án đang dang dở, nhưng rồi mọi thứ lại diễn ra nhanh đến mức tôi không kịp chuẩn bị tâm lý. Khi chuyện đó xảy ra, tôi tự đặt rất nhiều câu hỏi: ‘Bây giờ nên làm gì? Có nên tìm một công ty khác hay tự hoạt động solo, độc lập?’ Nhưng dù đứng trước bao nhiêu ngã rẽ, tôi vẫn giữ một quyết định chắc chắn: ‘Dù thế nào cũng không từ bỏ âm nhạc’. Tôi tự nhủ rằng mình phải tiếp tục hành trình này, cố gắng mỗi ngày để ngày càng tốt hơn.
Sau khi rời công ty, tôi trở về Hà Nội và bắt đầu hoạt động độc lập. Lúc đó, suy nghĩ của tôi khá đơn giản: tôi chỉ muốn làm nhạc, ra sản phẩm để hâm nóng tên tuổi. Nhưng làm độc lập không hề dễ dàng – tôi tự bỏ tiền túi, thậm chí phải vay từ gia đình để thực hiện hai bài hát và quay MV. Trong hành trình ấy, tôi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ những người anh em, bạn bè, và tôi thật sự biết ơn vì sự hỗ trợ đó, đặc biệt là trong giai đoạn khó khăn nhất.
Tuy nhiên, những sản phẩm đó không đạt được thành công như kỳ vọng. Sau lần vấp ngã ấy, tôi nhận ra hai bài học rất quan trọng. Thứ nhất, tôi hiểu rằng trong những lúc rối loạn nhất, mình không được vội vàng. Khi vừa rời công ty, tôi đã thiếu một đường hướng rõ ràng, và vì thế, những quyết định gấp gáp lại khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Tôi cần phải bình tĩnh, trau dồi thêm và giữ một cái đầu lạnh để có thể vạch ra con đường đúng đắn nhất.
Thứ hai, tôi nhận ra rằng hoạt động độc lập hoàn toàn không phải là giải pháp tốt nhất. Làm việc một mình quá vất vả, và tôi cần có những người đồng hành – những người có cùng lý tưởng, tình yêu âm nhạc và mục tiêu. Đồng hành cùng nhau không phải để mọi thứ dễ dàng hơn, mà để bớt cô đơn hơn. Có những người bạn cùng sẻ chia cả niềm vui lẫn nỗi buồn trên hành trình sẽ làm mọi chuyện ý nghĩa hơn rất nhiều.
Từ con số 0 và đến hiện tại đã có kha khá những thành tích, lượng fan đông đảo. Đã có thời điểm nào Dương nghĩ rằng mình phải giữ fan bằng mọi giá, ngay cả khi điều đó làm mình mất đi một phần con người thật?
Từ khi tham gia Anh Trai Say Hi đến tận bây giờ, tôi luôn giữ một điều cốt lõi – đó là sự chân thật trong cách mình kết nối với khán giả. Với tôi, sự chân thật không phải là ‘có gì nói đấy’, mà là thể hiện tình cảm của mình một cách chân thành nhất. Tôi luôn trân trọng, trân quý tình cảm của các bạn fan dành cho mình, và tôi luôn cố gắng để các bạn cảm nhận được điều đó.
Tôi thường nói với mọi người rằng, tôi là người không ngừng cố gắng từng ngày. Mỗi ngày, tôi đều học hỏi, cải thiện để trở thành một phiên bản tốt hơn. Không chỉ vậy, tôi luôn mong mình có thể lan tỏa điều gì đó tích cực đến với cộng đồng, đến với các bạn fan. Và nếu có thể may mắn truyền được cảm hứng cho ai đó, tôi thực sự xem đó là một niềm hạnh phúc to lớn.
Dương nghĩ sự yêu thương của khán giả là phần thưởng xứng đáng cho mình, nhưng đồng thời đó cũng là áp lực để bạn phải chứng minh hơn nữa?
Đối với tôi, cảm giác nhận được tình cảm từ mọi người là một sự kết hợp giữa niềm vui và áp lực. Áp lực ở đây không phải là gánh nặng, mà là động lực để tôi không ngừng cố gắng. Tôi luôn nghĩ rằng, khi nhận được sự yêu thương từ khán giả, mình cần phải chứng minh rằng mình xứng đáng với tình cảm đó.
Và cách tốt nhất để làm điều đó chính là thông qua hành động – từ việc tôi cống hiến hết mình trong âm nhạc, cho đến việc không ngừng hoàn thiện bản thân mỗi ngày. Tình yêu dành cho âm nhạc luôn là nguồn năng lượng giúp tôi tiếp tục hành trình này và chứng minh rằng sự tin tưởng của mọi người đặt vào tôi là hoàn toàn đúng.
Nhiều người nói Dương là “hiện tượng gameshow” hơn là một nghệ sĩ thực lực, Dương nghĩ gì về điều này. Bạn có áp lực phải chứng minh mình “nổi tiếng lâu dài” chứ không chỉ là một cú hit ngắn hạn không?
Tôi không thể biết có bao nhiêu ý kiến khác nhau, nhưng tôi hiểu rằng mình không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên bất kỳ ai. Thay vì bận tâm đến những điều ngoài tầm kiểm soát, tôi chọn cách tập trung vào mục tiêu của bản thân, tập trung vào hành trình và năng lực của mình.
Điều quan trọng nhất với tôi là không ngừng trau dồi và phát triển từ kỹ năng đến tư duy, đặc biệt là trong âm nhạc. Tôi luôn cố gắng để âm nhạc của mình ngày càng chất lượng hơn, chạm đến nhiều khán giả hơn, và thể hiện rõ nét cá tính âm nhạc độc đáo của bản thân. Với tôi, đó là cách tốt nhất để chứng minh đam mê và sự nghiêm túc của mình trong sự nghiệp
Những nghệ sĩ trẻ thường bị đặt dưới một “ống kính phóng đại”. Khi vấp phải tranh cãi trên mạng xã hội, điều gì giúp bạn giữ vững tinh thần để không bị gục ngã?
Tôi biết về những điều mọi người nói, nhưng với bản thân mình, tôi luôn có một nguyên tắc rõ ràng: điều gì cần lên tiếng thì tôi sẽ lên tiếng giải thích, còn lại, tôi tin rằng hành động sẽ nói lên tất cả.
Tôi chọn cách tập trung vào những gì mình có thể làm, thay vì bận tâm đến những điều mình không thể kiểm soát. Tôi không ngừng trau dồi bản thân, phát triển trong âm nhạc và cố gắng làm những điều đúng đắn, ý nghĩa nhất. Mỗi ngày, tôi đều nỗ lực thể hiện tốt nhất khả năng của mình và cải thiện để ngày mai luôn tốt hơn hôm nay.
Trong năm qua Dương có cho ra EP mới. Đánh giá cá nhân của Dương thì sản phẩm này mang đến cho Dương điều gì? Hay qua đó Dương muốn chứng minh điều gì với khán giả?
khi tôi ra mắt EP năm nay, ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng mình muốn giới thiệu một phần cá tính âm nhạc của mình đến khán giả. Đó là một dự án tôi đã ấp ủ từ lâu, và tôi mong muốn thông qua EP này có thể kể một câu chuyện của riêng mình. Tôi cũng hy vọng âm nhạc của mình sẽ đến được với nhiều người và mọi người có thể thưởng thức nó một cách thoải mái nhất, tận hưởng theo cách của riêng họ.
May mắn thay, EP đã nhận được sự đón nhận tích cực từ khán giả. Có những lúc tôi thấy bài hát của mình được cover lại, và điều đó thực sự làm tôi rất vui. Đối với tôi, mục tiêu lớn nhất vẫn là mỗi ngày trở nên tốt hơn hôm qua, không ngừng cải thiện bản thân và âm nhạc của mình. Tôi chỉ mong âm nhạc của mình ngày càng được nhiều người đón nhận hơn, và nếu từng sản phẩm có thể chạm đến nhiều trái tim hơn, đó chính là niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất.
Không những sản phẩm mới mà còn thành lập nhóm nhạc. Dương có nghĩ mình nên tập trung vào con đường cá nhân hơn là loay hoay giữa nhiều thứ?
Tôi có thể khẳng định rằng mình sẽ hoạt động song song giữa sự nghiệp solo và nhóm nhạc MOPIUS. Không chỉ riêng tôi, tất cả các thành viên trong nhóm đều có định hướng phát triển cá nhân, nhưng đồng thời cũng sẽ cùng nhau xây dựng và phát triển MOPIUS.
Cơ duyên để chúng tôi thành lập nhóm bắt nguồn từ chương trình Anh Trai Say Hi. Từ những ngày đầu, cả bốn anh em đã tìm thấy sự đồng điệu trong âm nhạc, quan điểm và mục tiêu. Chính sự thống nhất đó đã giúp chúng tôi quyết định cùng nhau tạo nên MOPIUS. Thành thật mà nói, tôi hiểu rằng việc làm nhóm nhạc ở Việt Nam là một hành trình rất khó khăn. Nhưng tính tôi lại có chút ngược đời – thấy cái gì khó là lại muốn thử sức và chinh phục. Tuy nhiên, mục tiêu chính của chúng tôi không phải là để khẳng định hay chứng tỏ điều gì, mà đơn giản chỉ là tạo ra một không gian để bốn anh em cùng đồng điệu trong âm nhạc, cùng nhau sáng tạo và cho ra đời những sản phẩm âm nhạc chất lượng.
Mọi người đều biết rằng làm nhạc nhóm rất khác với làm nhạc solo. Với MOPIUS, chúng tôi không chỉ tạo ra những bài hát mang cá tính riêng của từng thành viên mà còn xây dựng một màu sắc độc đáo, đặc trưng cho nhóm. Tôi hy vọng những sản phẩm của MOPIUS sẽ được khán giả đón nhận như một dấu ấn âm nhạc riêng biệt, chất lượng và sáng tạo.
Tất nhiên, trong tương lai, mỗi người vẫn sẽ phát triển sự nghiệp solo của mình, và chúng tôi luôn tôn trọng điều đó. Nhưng khi cần, anh em chắc chắn sẽ cùng nhau quay lại để tiếp tục cho ra mắt những sản phẩm mới, chất lượng hơn và đặc sắc hơn để gửi đến mọi người. Đây là điều mà tôi và cả nhóm luôn đặt lên hàng đầu.
Có người nói, “khi đã có được sự nổi tiếng, bạn sẽ sợ mất nó hơn bất cứ điều gì”. Dương có nghĩ điều này đúng với bản thân bạn không?
Với cá nhân tôi nghĩ rằng một khi đã nổi tiếng rồi thì sẽ không bao giờ đánh mất đi sự nổi tiếng đấy. Giống như một bông hồng – dù có tàn úa, khi mọc lại, nó vẫn là một bông hồng, không thể biến thành loài hoa khác. Tôi tin rằng, khi mình đã đạt được sự nổi tiếng, nó sẽ luôn là một phần trong hành trình của mình.
Nhưng tôi nghĩ mình có nỗi sợ khác – sợ hơn cả chết, đó là đánh mất hình ảnh đẹp trong lòng khán giả. Tôi sợ một ngày nào đó, hình ảnh mà mọi người từng yêu mến ở tôi sẽ không còn như trước – rằng tôi sẽ không còn là người nghệ sĩ mà họ từng tin tưởng và yêu quý. Đây là điều khiến tôi lo lắng nhiều nhất.
Tuy nhiên, thay vì để nỗi sợ đó chi phối, tôi xem nó như động lực để mình phát triển hơn nữa. Tôi ý thức rằng mình cần nghiêm túc hơn trong sự nghiệp, không ngừng cố gắng để trở thành phiên bản Dương Domic ngày càng hoàn thiện hơn. Tôi muốn tiếp tục cống hiến cho âm nhạc, gửi đến khán giả những sản phẩm chất lượng nhất, những giai điệu chân thành nhất.
Điều tôi luôn mong mỏi là khán giả, đặc biệt là FC Dopamine của mình, có thể tự hào về những gì tôi làm được. Và cùng với họ, tôi hy vọng chúng ta có thể đi xa hơn, cùng nhau chinh phục thêm nhiều thành tựu mới và tốt đẹp hơn trong tương lai.
Cảm ơn những chia sẻ của Dương Domic. Chúc bạn sẽ có một năm 2025 thật nhiều may mắn và rực rỡ!